×

We use cookies to help make LingQ better. By visiting the site, you agree to our cookie policy.

image

The Adventures of Maya the Bee by Waldemar Bonsels, CHAPTER II. THE HOUSE OF THE ROSE

CHAPTER II. THE HOUSE OF THE ROSE

By the time Maya awoke, it was full daylight. She felt a little chilly under her big green leaf, and stiff in her limbs, so that her first movements were slow and clumsy. Clinging to a vein of the leaf she let her wings quiver and vibrate, to limber them up and shake off the dust; then she smoothed her fair hair, wiped her large eyes clean, and crept, warily, down to the edge of the leaf, where she paused and looked around.

The glory and the glow of the morning sun were dazzling. Though Maya's resting-place still lay in cool shadow, the leaves overhead shone like green gold. “Oh, you glorious world,” thought the little bee.

Slowly, one by one, the experiences of the previous day came back to her—all the beauties she had seen and all the risks she had run. She remained firm in her resolve not to return to the hive. To be sure, when she thought of Cassandra, her heart beat fast, though it was not very likely that Cassandra would ever find her.—No, no, to her there was no joy in forever having to fly in and out of the hive, carrying honey and making wax. This was clear, once and for all. She wanted to be happy and free and enjoy life in her own way. Come what might, she would take the consequences.

Thus lightly thought Maya, the truth being that she had no real idea of the things that lay in store for her.

Afar off in the sunshine something glimmered red. A lurking impatience seized the little bee. Moreover, she felt hungry. So, courageously, with a loud joyous buzz, she swung out of her hiding-place into the clear, glistening air and the warm sunlight, and made straight for the red patch that seemed to nod and beckon. When she drew near she smelled a perfume so sweet that it almost robbed her of her senses, and she was hardly able to reach the large red flower. She let herself down on the outermost of its curved petals and clung to it tightly. At the gentle tipping of the petal a shining silver sphere almost as big as herself, came rolling toward her, transparent and gleaming in all the colors of the rainbow. Maya was dreadfully frightened, yet fascinated too by the splendor of the cool silver sphere, which rolled by her, balanced on the edge of the petal, leapt into the sunshine, and fell down in the grass. Oh, oh! The beautiful ball had shivered into a score of wee pearls. Maya uttered a little cry of terror. But the tiny round fragments made such a bright, lively glitter in the grass, and ran down the blades in such twinkling, sparkling little drops like diamonds in the lamplight, that she was reassured.

She turned towards the inside of the calix. A beetle, a little smaller than herself, with brown wing-sheaths and a black breastplate, was sitting at the entrance. He kept his place unperturbed, and looked at her seriously, though by no means unamiably. Maya bowed politely.

“Did the ball belong to you?” she asked, and receiving no reply added: “I am very sorry I threw it down.”

“Do you mean the dewdrop?” smiled the beetle, rather superior. “You needn't worry about that. I had taken a drink already and my wife never drinks water, she has kidney trouble.—What are you doing here?”

“What is this wonderful flower?” asked Maya, not answering the beetle's question. “Would you be good enough to tell me its name?”

Remembering Cassandra's advice she was as polite as possible. The beetle moved his shiny head in his dorsal plate, a thing he could do easily without the least discomfort, as his head fitted in perfectly and glided back and forth without a click.

“You seem to be only of yesterday?” he said, and laughed—not so very politely. Altogether there was something about him that struck Maya as unrefined. The bees had more culture and better manners. Yet he seemed to be a good-natured fellow, because, seeing Maya's blush of embarrassment, he softened to her childish ignorance. “It's a rose,” he explained indulgently. “So now you know.—We moved in four days ago, and since we moved in, it has flourished wonderfully under our care.—Won't you come in?” Maya hesitated, then conquered her misgivings and took a few steps forward. He pressed aside a bright petal, Maya entered, and she and the beetle walked beside each other through the narrow chambers with their subdued light and fragrant walls.

“What a charming home!” exclaimed Maya, genuinely taken with the place. “The perfume is positively intoxicating.”

Maya's admiration pleased the beetle. “It takes wisdom to know where to live,” he said, and smiled good-naturedly. “‘Tell me where you live and I'll tell you what you're worth,' says an old adage.—Would you like some nectar?” “Oh,” Maya burst out, “I'd love some.” The beetle nodded and disappeared behind one of the walls. Maya looked about. She was happy. She pressed her cheeks and little hands against the dainty red hangings and took deep breaths of the delicious perfume, in an ecstasy of delight at being permitted to stop in such a beautiful dwelling.

“It certainly is a great joy to be alive,” she thought. “And there's no comparison between the dingy, crowded stories in which the bees live and work and this house. The very quiet here is splendid.”

Suddenly there was a loud sound of scolding behind the walls. It was the beetle growling excitedly in great anger. He seemed to be hustling and pushing someone along roughly, and Maya caught the following, in a clear, piping voice full of fright and mortification.

“Of course, because I'm alone, you dare to lay hands on me. But wait and see what you get when I bring my associates along. You are a ruffian. Very well, I am going. But remember, I called you a ruffian. You'll never forget that .” The stranger's emphatic tone, so sharp and vicious, frightened Maya dreadfully. In a few moments she heard the sound of someone running out.

The beetle returned and sullenly flung down some nectar.

“An outrage,” he said. “You can't escape those vermin anywhere. They don't allow you a moment's peace.” Maya was so hungry she forgot to thank him and took a mouthful of nectar and chewed, while the beetle wiped the perspiration from his forehead and slightly loosened his upper armor so as to catch his breath.

“Who was that?” mumbled Maya, with her mouth still full.

“Please empty your mouth—finish chewing and swallowing your nectar. One can't understand a word you say.” Maya obeyed, but the excited owner of the house gave her no time to repeat her question.

“It was an ant,” he burst out angrily. “Do those ants think we save and store up hour after hour only for them! The idea of going right into the pantry without a how-do-you-do or a by-your-leave! It makes me furious. If I didn't realize that the ill-mannered creatures actually didn't know better, I wouldn't hesitate a second to call them—thieves!” At this he suddenly remembered his own manners.

“I beg your pardon,” he said, turning to Maya, “I forgot to introduce myself. My name is Peter, of the family of rose-beetles.”

“My name is Maya,” said the little bee shyly. “I am delighted to make your acquaintance.” She looked at Peter closely; he was bowing repeatedly, and spreading his feelers like two little brown fans. That pleased Maya immensely.

“You have the most fascinating feelers,” she said, “simply sweet....”

“Well, yes,” observed Peter, flattered, “people do think a lot of them. Would you like to see the other side?”

“If I may.”

The rose-beetle turned his fan-shaped feelers to one side and let a ray of sunlight glide over them.

“Great, don't you think?” he asked. “I shouldn't have thought anything like them possible,” rejoined Maya. “My own feelers are very plain.”

“Well, yes,” observed Peter, “to each his own. By way of compensation you certainly have beautiful eyes, and the color of your body, the gold of your body, is not to be sneezed at.”

Maya beamed. Peter was the first person to tell her she had any good looks. Life was great. She was happy as a lark, and helped herself to some more nectar.

“An excellent quality of honey,” she remarked.

“Take some more,” said Peter, rather amazed by his little guest's appetite. “Rose-juice of the first vintage. One has to be careful and not spoil one's stomach. There's some dew left, too, if you're thirsty.” “Thank you so much,” said Maya. “I'd like to fly now, if you will permit me.” The rose-beetle laughed.

“Flying, always flying,” he said. “It's in the blood of you bees. I don't understand such a restless way of living. There's some advantage in staying in one place, too, don't you think?” Peter courteously held the red curtain aside.

“I'll go as far as our observation petal with you,” he said. “It makes an excellent place to fly from.”

“Oh, thank you,” said Maya, “I can fly from anywhere.”

“That's where you have the advantage over me,” replied Peter. “I have some difficulty in unfolding my lower wings.” He shook her hand and held the last curtain aside for her.

“Oh, the blue sky!” rejoiced Maya. “Good-by.”

“So long,” called Peter, remaining on the top petal to see Maya rise rapidly straight up to the sky in the golden sunlight and the clear, pure air of the morning. With a sigh he returned, pensive, to his cool rose-dwelling, for though it was still early he was feeling rather warm. He sang his morning song to himself, and it hummed in the red sheen of the petals and the radiance of the spring day that slowly mounted and spread over the blossoming earth.

fGold and green are field and tree,

Warm in summer's glow; All is bright and fair to see

While the roses blow.

What or why the world may be

Who can guess or know?

All my world is glad and free

While the roses blow.

Brief, they say, my time of glee;

With the roses I go;

Yes, but life is good to me

While the roses blow.

Learn languages from TV shows, movies, news, articles and more! Try LingQ for FREE

CHAPTER II. THE HOUSE OF THE ROSE KAPITEL II. DAS HAUS DER ROSEN 第二章薔薇の館 CAPÍTULO II. A CASA DA ROSA BÖLÜM II. GÜLÜN EVİ РОЗДІЛ ІІ. ДІМ ТРОЯНДИ CHƯƠNG II. NGÔI NHÀ CỦA HOA HỒNG 第二章。玫瑰之家

By the time Maya awoke, it was full daylight. Khi Maya tỉnh dậy, trời đã sáng rõ. She felt a little chilly under her big green leaf, and stiff in her limbs, so that her first movements were slow and clumsy. |||||||||||||||||||||||beceriksizce Cô cảm thấy hơi lạnh dưới chiếc lá xanh lớn của mình, và các chi thì cứng đơ, nên những cử động đầu tiên của cô thật chậm chạp và vụng về. Clinging to a vein of the leaf she let her wings quiver and vibrate, to limber them up and shake off the dust; then she smoothed her fair hair, wiped her large eyes clean, and crept, warily, down to the edge of the leaf, where she paused and looked around. Bám vào|||gân|||||để|||run||||khởi động||||rũ|||bụi|||vuốt tóc||tóc||||||||bò|cẩn thận||||||||||||| Tutunarak|||damar||||||||Titremek||||esnetmek|||||||||||||||||||||ihtiyatla||||||||||||| Bám vào một tia của chiếc lá, cô để cho đôi cánh của mình run rẩy và dao động, để làm ấm chúng lên và rũ bỏ bụi; sau đó cô vuốt mượt mái tóc vàng của mình, lau sạch đôi mắt to của mình, và len lén, cẩn thận, xuống tới mép chiếc lá, nơi cô dừng lại và nhìn quanh.

The glory and the glow of the morning sun were dazzling. Vinh quang và ánh sáng của mặt trời buổi sáng thật chói lọi. Though Maya's resting-place still lay in cool shadow, the leaves overhead shone like green gold. ||nơi nghỉ ngơi||||||bóng râm||lá|trên cao|lấp lánh||| Dù nơi nghỉ ngơi của Maya vẫn nằm trong bóng râm mát, những chiếc lá trên cao lại sáng lấp lánh như vàng lục. “Oh, you glorious world,” thought the little bee. ||vĩ đại||||| “Ôi, thế giới tuyệt diệu,” con ong nhỏ nghĩ.

Slowly, one by one, the experiences of the previous day came back to her—all the beauties she had seen and all the risks she had run. ||||||||||||||||vẻ đẹp|||||||||| Từng chút một, các trải nghiệm của ngày hôm trước trở lại với cô ấy - tất cả những vẻ đẹp mà cô ấy đã thấy và tất cả những rủi ro mà cô ấy đã trải qua. She remained firm in her resolve not to return to the hive. |||||quyết tâm|||||| Cô ấy vẫn kiên quyết không trở lại tổ. To be sure, when she thought of Cassandra, her heart beat fast, though it was not very likely that Cassandra would ever find her.—No, no, to her there was no joy in forever having to fly in and out of the hive, carrying honey and making wax. ||||||||||đập||||||||||||||||||||||||||||||||||||| Chắc chắn rằng, khi cô nghĩ về Cassandra, trái tim cô đập nhanh, mặc dù rất khó có khả năng Cassandra sẽ tìm thấy cô.—Không, không, đối với cô ấy, không có niềm vui nào trong việc mãi mãi phải bay ra ngoài và vào trong tổ, mang mật ong và làm sáp. This was clear, once and for all. Điều này rõ ràng, một lần và mãi mãi. She wanted to be happy and free and enjoy life in her own way. Cô ấy muốn được hạnh phúc và tự do và thưởng thức cuộc sống theo cách riêng của mình. Come what might, she would take the consequences. Dù có chuyện gì xảy ra, cô ấy cũng sẽ chấp nhận hậu quả.

Thus lightly thought Maya, the truth being that she had no real idea of the things that lay in store for her. |nhẹ nhàng|||||||||||||||||||| Như vậy, Maya đã nhẹ nhàng nghĩ, sự thật là cô ấy không có ý tưởng thực sự về những điều đang chờ đợi mình.

Afar off in the sunshine something glimmered red. xa||||||lấp lánh| Uzakta||||||parıldadı| Ở xa, trong ánh nắng, có điều gì đó lấp lánh màu đỏ. A lurking impatience seized the little bee. |tiềm ẩn|sự thiếu kiên nhẫn|chiếm lấy||| ||gizli sabırsızlık|||| Một sự thiếu kiên nhẫn âm thầm đã chiếm lấy con ong nhỏ. Moreover, she felt hungry. hơn nữa||| Hơn nữa, nó cảm thấy đói. So, courageously, with a loud joyous buzz, she swung out of her hiding-place into the clear, glistening air and the warm sunlight, and made straight for the red patch that seemed to nod and beckon. |dũng cảm||||vui vẻ|tiếng vo ve||nhảy|||||||||lấp lánh||||||||||||mảnh đất||||gật||vẫy |||||||||||||||||||||||||||||||||||Çağırmak Vì vậy, dũng cảm, với tiếng vo ve vui vẻ lớn, nó đã vung cánh ra khỏi chỗ ẩn nấp vào không khí trong lành, lấp lánh và ánh nắng ấm áp, và đi thẳng về phía mảng đỏ dường như đang gật gù và vẫy gọi. When she drew near she smelled a perfume so sweet that it almost robbed her of her senses, and she was hardly able to reach the large red flower. ||tiến lại|||||hương thơm||||||làm mất||||senses||||||||||| Khi cô tiến lại gần, cô ngửi thấy một mùi nước hoa ngọt ngào đến mức gần như khiến cô mất hết cảm giác, và cô hầu như không thể với tới bông hoa đỏ lớn. She let herself down on the outermost of its curved petals and clung to it tightly. ||||||ngoài cùng|||uốn cong|cánh hoa||bám|||chặt ||||||en dıştaki|||kavisli|taç yaprakları||tutundu||| Cô để mình ngồi xuống trên cánh hoa cong ở ngoài cùng và bám chặt vào đó. At the gentle tipping of the petal a shining silver sphere almost as big as herself, came rolling toward her, transparent and gleaming in all the colors of the rainbow. ||nhẹ nhàng|nghiêng|||cánh hoa||sáng bóng||quả cầu||||||||||trong suốt||lấp lánh|||||||cầu vồng |||eğilme|||||||küre||||||||||||||||||| Khi cánh hoa nghiêng nhẹ, một hình cầu bạc sáng bóng gần như bằng kích thước của cô, bắt đầu lăn về phía cô, trong suốt và rực rỡ với tất cả các màu của cầu vồng. Maya was dreadfully frightened, yet fascinated too by the splendor of the cool silver sphere, which rolled by her, balanced on the edge of the petal, leapt into the sunshine, and fell down in the grass. ||rất|sợ hãi||hấp dẫn||||vẻ đẹp|||||cái cầu|||||cân bằng||||||cánh hoa|nhảy||||||||| Maya đã rất sợ hãi, nhưng cũng bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của quả cầu bạc mát lạnh, cái mà lăn qua cô, thăng bằng trên mép cánh hoa, nhảy vào ánh nắng, và rơi xuống thảm cỏ. Oh, oh! Ôi, ôi! The beautiful ball had shivered into a score of wee pearls. ||||biến|||đám||nhỏ|ngọc trai ||||dağıldı|||||| Quả cầu xinh đẹp đã rung lên thành một chục viên ngọc nhỏ. Maya uttered a little cry of terror. Maya thốt lên một tiếng kêu nhỏ vì sợ hãi. But the tiny round fragments made such a bright, lively glitter in the grass, and ran down the blades in such twinkling, sparkling little drops like diamonds in the lamplight, that she was reassured. ||||mảnh||||||lấp lánh|||||||||||nhấp nháy|lấp lánh|||||||ánh đèn||||yên tâm Nhưng những mảnh vụn nhỏ hình tròn phát ra ánh sáng lấp lánh đến mức rực rỡ trong cỏ, và chạy xuống những lưỡi cỏ thành những giọt lấp lánh như kim cương dưới ánh đèn, khiến cô ấy cảm thấy an lòng.

She turned towards the inside of the calix. |||||||cái cốc |||||||kadeh kısmı Cô quay về phía bên trong của chiếc cốc. A beetle, a little smaller than herself, with brown wing-sheaths and a black breastplate, was sitting at the entrance. |bọ cánh cứng|||||||||vỏ cánh||||||||| Một con bọ, nhỏ hơn cô ấy một chút, với những chiếc cánh màu nâu và một lớp giáp ngực màu đen, đang ngồi ở lối vào. He kept his place unperturbed, and looked at her seriously, though by no means unamiably. ||||||||||||||khó chịu ||||Sakin||||||||||dostça olmayan şekilde Anh ta giữ nguyên vị trí không chút nao núng, và nhìn cô một cách nghiêm túc, mặc dù không hề khó chịu. Maya bowed politely. |Maya kibarca eğildi.| Maya cúi chào lịch sự.

“Did the ball belong to you?” she asked, and receiving no reply added: “I am very sorry I threw it down.” “Quả bóng đó có thuộc về bạn không?” cô ấy hỏi, và khi không nhận được phản hồi, cô thêm vào: “Tôi rất xin lỗi vì đã ném nó đi.”

“Do you mean the dewdrop?” smiled the beetle, rather superior. ||||giọt sương||||| ||||çiğ damlası mı||||| “Bạn có ý nói đến giọt sương không?” con bọ cánh cứng cười, có phần kiêu ngạo. “You needn't worry about that. “Bạn không cần phải lo lắng về điều đó.” I had taken a drink already and my wife never drinks water, she has kidney trouble.—What are you doing here?” Tôi đã uống một ly rồi và vợ tôi không bao giờ uống nước, cô ấy có vấn đề về thận.—Bạn đang làm gì ở đây?”

“What is this wonderful flower?” asked Maya, not answering the beetle's question. ||||||||||bọ cánh cứng| “Đây là bông hoa tuyệt vời gì?” Maya hỏi, không trả lời câu hỏi của con bọ. “Would you be good enough to tell me its name?” “Bạn có thể tốt bụng cho tôi biết tên của nó không?”

Remembering Cassandra's advice she was as polite as possible. |Cassandra||||||| Nhớ lời khuyên của Cassandra, cô ấy đã cố gắng hết sức để lịch sự. The beetle moved his shiny head in his dorsal plate, a thing he could do easily without the least discomfort, as his head fitted in perfectly and glided back and forth without a click. ||||||||lưng|mặt lưng||||||||||||||vừa vặn||||lướt|||tiến và lùi||| Con bọ di chuyển cái đầu sáng bóng của nó trong tấm lưng của nó, một điều mà nó có thể làm một cách dễ dàng mà không hề thấy khó chịu, vì cái đầu của nó vừa vặn hoàn hảo và trượt qua lại mà không phát ra tiếng kêu.

“You seem to be only of yesterday?” he said, and laughed—not so very politely. “Có vẻ như bạn chỉ là người của ngày hôm qua?” anh ta nói và cười - không quá lịch sự. Altogether there was something about him that struck Maya as unrefined. ||||||||||thô lỗ ||||||||||kaba saba Tổng thể có điều gì đó ở anh ta khiến Maya cảm thấy không tinh tế. The bees had more culture and better manners. ||||||cách| |||||||görgü kuralları Những con ong có nền văn hóa tốt hơn và cách cư xử lịch thiệp hơn. Yet he seemed to be a good-natured fellow, because, seeing Maya's blush of embarrassment, he softened to her childish ignorance. |||||||tính|người||||mặt đỏ bừng||||nhẹ nhàng|||trẻ con| Tuy nhiên, anh ta có vẻ là một người tốt tính, vì thấy Maya đỏ mặt vì xấu hổ, anh ta đã dịu lại với sự ngây thơ của cô bé. “It's a rose,” he explained indulgently. |||||hoşgörülü bir şekilde “So now you know.—We moved in four days ago, and since we moved in, it has flourished wonderfully under our care.—Won't you come in?” “Vậy là bây giờ bạn đã biết.—Chúng tôi đã chuyển vào bốn ngày trước, và kể từ khi chuyển vào, nó đã phát triển tuyệt vời dưới sự chăm sóc của chúng tôi.—Bạn có muốn vào không?” Maya hesitated, then conquered her misgivings and took a few steps forward. |đã do dự||vượt qua||sự lo lắng|||||| |tereddüt etti||yenmek||tereddütler|||||| Maya do dự, rồi vượt qua những lo âu của mình và tiến vài bước về phía trước. He pressed aside a bright petal, Maya entered, and she and the beetle walked beside each other through the narrow chambers with their subdued light and fragrant walls. |đặt|qua một bên|||||vào||||||||||||hẹp|căn phòng|||mờ nhạt|||thơm| |||||||||||||||||||||||loş ışıklı|||| Anh ấy gạt một cánh hoa sáng ra một bên, Maya bước vào, và cô cùng con bọ đi bên nhau qua những gian phòng hẹp với ánh sáng dịu nhẹ và những bức tường thơm ngát.

“What a charming home!” exclaimed Maya, genuinely taken with the place. ||đáng yêu||kêu lên||thực sự|||| “Thật là một ngôi nhà cuốn hút!” Maya thốt lên, thực sự bị quyến rũ bởi nơi này. “The perfume is positively intoxicating.” |nước hoa||thật sự|say mê ||||baştan çıkarıcı “Hương nước hoa thật sự là gây say.”

Maya's admiration pleased the beetle. |sự ngưỡng mộ||| Sự ngưỡng mộ của Maya làm cho con bọ cảm thấy hài lòng. “It takes wisdom to know where to live,” he said, and smiled good-naturedly. ||sự khôn ngoan|||||||||||tốt bụng “Cần có trí tuệ để biết nơi nào là nơi sống,” anh nói và mỉm cười một cách tốt bụng. “‘Tell me where you live and I'll tell you what you're worth,' says an old adage.—Would you like some nectar?” |||||||||||||||câu ngạn ngữ||||| |||||||||||||||özdeyiş||||| “‘Hãy cho tôi biết bạn sống ở đâu và tôi sẽ cho bạn biết bạn đáng giá gì,' có một câu tục ngữ cổ.—Bạn có muốn một chút nước mật không?” “Oh,” Maya burst out, “I'd love some.” “Ồ,” Maya thốt lên, “Tôi rất thích điều đó.” The beetle nodded and disappeared behind one of the walls. |con bọ|||||||| Maya looked about. Maya nhìn quanh. She was happy. Cô ấy cảm thấy hạnh phúc. She pressed her cheeks and little hands against the dainty red hangings and took deep breaths of the delicious perfume, in an ecstasy of delight at being permitted to stop in such a beautiful dwelling. |áp||má||||||mảnh mai||||||||||hương thơm|||sự ngây ngất||vui sướng|||được phép|||||||nơi ở |||||||||||||||||||||||||||izin verilmiş||||||| Cô đã áp má và đôi tay nhỏ bé của mình lên những tấm rèm đỏ xinh xắn và hít thật sâu hương thơm tuyệt vời, trong một trạng thái mê đắm vì được phép dừng lại trong một ngôi nhà đẹp đến vậy.

“It certainly is a great joy to be alive,” she thought. “Chắc chắn là một niềm vui lớn khi được sống,” cô nghĩ. “And there's no comparison between the dingy, crowded stories in which the bees live and work and this house. |||sự so sánh|||tầng hầm tối tăm|chật chội||||||||||| ||||||kasvetli|||||||||||| “Và không có sự so sánh nào giữa những câu chuyện tối tăm, đông đúc nơi mà những con ong sống và làm việc và ngôi nhà này. The very quiet here is splendid.” Sự yên tĩnh ở đây thật tuyệt vời.”

Suddenly there was a loud sound of scolding behind the walls. |||||||mắng||| |||||||azarlama sesi||| Đột nhiên có một tiếng la lớn mắng chửi từ phía sau bức tường. It was the beetle growling excitedly in great anger. |||||hăng hái||| Đó là con bọ hung đang gầm gừ phấn khích trong cơn giận dữ lớn. He seemed to be hustling and pushing someone along roughly, and Maya caught the following, in a clear, piping voice full of fright and mortification. |||||||||thô bạo|||||tiếng nói||||||||sợ hãi||xấu hổ ||||||||||||||||||ince sesli||||korku ve utanç||Utanç ve korku ||||||||||||||||||||||||羞愧 Ông ta dường như đang xô đẩy ai đó một cách thô bạo, và Maya đã nghe thấy những lời sau, bằng một giọng trong trẻo, vang vọng đầy sợ hãi và xấu hổ.

“Of course, because I'm alone, you dare to lay hands on me. “Tất nhiên, vì tôi một mình, bạn dám động tay động chân với tôi. But wait and see what you get when I bring my associates along. |||||||||||ortaklarım| Nhưng hãy chờ xem bạn nhận được gì khi tôi mang theo các cộng sự của mình. You are a ruffian. |||côn đồ |||Sen bir serserisin. |||流氓 Bạn là một kẻ côn đồ. Very well, I am going. Rất tốt, tôi sẽ đi. But remember, I called you a ruffian. Nhưng nhớ rằng, tôi đã gọi bạn là một kẻ côn đồ. You'll never forget that .” Bạn sẽ không bao giờ quên điều đó. The stranger's emphatic tone, so sharp and vicious, frightened Maya dreadfully. |người lạ|nhấn mạnh|giọng||||ác|dọa||rất Giọng điệu mạnh mẽ của người lạ, sắc bén và dữ dội, đã khiến Maya cảm thấy rất sợ hãi. In a few moments she heard the sound of someone running out. Chỉ trong vài khoảnh khắc, cô nghe thấy tiếng ai đó chạy ra ngoài.

The beetle returned and sullenly flung down some nectar. ||||buồn bã|ném|||mật ||||suratsız bir şekilde|||| Con bọ trở lại và ném một ít mật hoa một cách ủ dột.

“An outrage,” he said. |sự phẫn nộ|| |"Rezalet," dedi.|| “Thật là một sự xúc phạm,” anh ta nói. “You can't escape those vermin anywhere. ||||vermin| ||||Haşerelerden| “Bạn không thể trốn thoát những loài gặm nhấm đó ở bất cứ đâu. They don't allow you a moment's peace.” Chúng không cho bạn một giây phút yên tĩnh.” Maya was so hungry she forgot to thank him and took a mouthful of nectar and chewed, while the beetle wiped the perspiration from his forehead and slightly loosened his upper armor so as to catch his breath. ||||||||||||||||||||lau||mồ hôi|||||hơi|nới lỏng||áo giáp|áo giáp|||||| Maya đói đến nỗi cô quên cảm ơn anh và đã lấy một miếng mật hoa vào miệng và nhai, trong khi con bọ cánh cứng lau mồ hôi trên trán và hơi nới lỏng bộ giáp trên của mình để có thể thở được.

“Who was that?” mumbled Maya, with her mouth still full. “Ai vậy?” Maya lầm bầm, với miệng vẫn còn đầy.

“Please empty your mouth—finish chewing and swallowing your nectar. |||||||nuốt|| “Xin hãy rỗng miệng của bạn—hãy nhai và nuốt hết mật hoa của bạn. One can't understand a word you say.” Không ai hiểu bạn nói gì. Maya obeyed, but the excited owner of the house gave her no time to repeat her question. |đã nghe lời|||hào hứng|||||||||||| Maya nghe lời, nhưng chủ nhà phấn khởi đã không cho cô thời gian để lặp lại câu hỏi của mình.

“It was an ant,” he burst out angrily. |||||thốt|| “Đó là một con kiến,” anh ta bùng lên giận dữ. “Do those ants think we save and store up hour after hour only for them! “Những con kiến đó có nghĩ rằng chúng tôi tiết kiệm và tích trữ giờ này qua giờ khác chỉ vì chúng không! The idea of going right into the pantry without a how-do-you-do or a by-your-leave! Ý tưởng vào thẳng nhà kho mà không chào hỏi hay xin phép! It makes me furious. Điều đó làm tôi tức giận. If I didn't realize that the ill-mannered creatures actually didn't know better, I wouldn't hesitate a second to call them—thieves!” |||||||thô lỗ|sinh vật||||tốt hơn|||do dự|||||| Nếu tôi không nhận ra rằng những sinh vật bất lịch sự thực sự không biết tốt hơn, tôi sẽ không ngần ngại một giây nào để gọi chúng là—kẻ trộm! At this he suddenly remembered his own manners. Vào lúc này, anh bỗng nhớ đến phong cách ứng xử của chính mình.

“I beg your pardon,” he said, turning to Maya, “I forgot to introduce myself. |xin||xin lỗi|||||||||| “Xin lỗi, tôi quên giới thiệu về bản thân,” anh nói, quay sang Maya. My name is Peter, of the family of rose-beetles.” Tên tôi là Peter, của gia đình bọ cánh cam.

“My name is Maya,” said the little bee shyly. Tên tôi là Maya,” cô bé nhỏ nhút nhát nói. “I am delighted to make your acquaintance.” She looked at Peter closely; he was bowing repeatedly, and spreading his feelers like two little brown fans. ||rất vui|||||||||kỹ|||cúi đầu|liên tục||vẫy||râu|||||cái quạt ||||||||||||||eğilmekteydi|||||||||| Tôi rất vui được làm quen với bạn.” Cô nhìn Peter một cách chăm chú; anh ấy cúi đầu liên tục và vẫy những chiếc râu của mình như hai chiếc quạt nâu nhỏ. That pleased Maya immensely. |||Bu, Maya'yı çok memnun etti. Điều đó làm Maya cực kỳ hài lòng.

“You have the most fascinating feelers,” she said, “simply sweet....” ||||thú vị|râu|||chỉ| |||||duyargalar|||| “Bạn có những xúc giác thú vị nhất,” cô ấy nói, “thật ngọt ngào....”

“Well, yes,” observed Peter, flattered, “people do think a lot of them. ||nói||vui mừng||||||| “Chà, đúng vậy,” Peter nhận xét, cảm thấy được tán dương, “mọi người thực sự nghĩ rất nhiều về chúng. Would you like to see the other side?” Bạn có muốn xem mặt kia không?

“If I may.” Nếu tôi được phép.

The rose-beetle turned his fan-shaped feelers to one side and let a ray of sunlight glide over them. |||||||râu|||||||tia|||lướt|| Con bọ hồng quay đèn hình quạt của mình sang một bên và để một tia nắng mặt trời lướt qua chúng.

“Great, don't you think?” he asked. “Tuyệt quá, bạn không nghĩ vậy sao?” anh ấy hỏi. “I shouldn't have thought anything like them possible,” rejoined Maya. ||||||||karşılık verdi| “Tôi không nên nghĩ rằng có thể như vậy,” Maya đáp lại. “My own feelers are very plain.” |||||sade “Các cảm biến của riêng tôi thì rất rõ ràng.”

“Well, yes,” observed Peter, “to each his own. ||gözlemledi||||| “Vâng, đúng vậy,” Peter nhận xét, “mỗi người có sở thích riêng.” By way of compensation you certainly have beautiful eyes, and the color of your body, the gold of your body, is not to be sneezed at.” |||bù đắp|||||||||||||||||||||| ||||||||||||||||||||||||küçümsenmemeli| Để bù đắp, bạn chắc chắn có đôi mắt đẹp, và màu sắc cơ thể của bạn, màu vàng của cơ thể bạn, không thể coi thường.”

Maya beamed. |Maya gülümsedi. Maya cười rạng rỡ. Peter was the first person to tell her she had any good looks. Peter là người đầu tiên nói với cô rằng cô có vẻ đẹp. Life was great. Cuộc sống thật tuyệt vời. She was happy as a lark, and helped herself to some more nectar. |||||sáo||||||| |||||şen şakrak||||||| Cô ấy hạnh phúc như một chú chim sơn ca, và tự giúp mình thêm một ít mật.

“An excellent quality of honey,” she remarked. “Một chất lượng mật ong tuyệt vời,” cô ấy nhận xét.

“Take some more,” said Peter, rather amazed by his little guest's appetite. ||||||||||khách| “Lấy thêm một chút nữa đi,” Peter nói, khá ngạc nhiên trước sự thèm ăn của vị khách nhỏ. “Rose-juice of the first vintage. |||||niên vụ “Nước hoa hồng của vụ thu hoạch đầu tiên. One has to be careful and not spoil one's stomach. Cần phải cẩn thận và không làm hỏng dạ dày của mình. There's some dew left, too, if you're thirsty.” Còn một chút sương còn lại, nếu bạn khát. “Thank you so much,” said Maya. “Cảm ơn rất nhiều,” Maya nói. “I'd like to fly now, if you will permit me.” “Tôi muốn bay ngay bây giờ, nếu bạn cho phép tôi.” The rose-beetle laughed. Con bọ hồng cười.

“Flying, always flying,” he said. “Bay, luôn luôn bay,” anh ta nói. “It's in the blood of you bees. “Nó nằm trong huyết mạch của các bạn ong. I don't understand such a restless way of living. |||||không yên ổn||| Tôi không hiểu một cách sống không yên ổn như vậy. There's some advantage in staying in one place, too, don't you think?” Cũng có lợi khi ở một chỗ, bạn không nghĩ vậy sao?” Peter courteously held the red curtain aside. |lịch sự||||| Peter một cách lịch sự giữ rèm đỏ sang một bên.

“I'll go as far as our observation petal with you,” he said. ||||||quan sát|petal|||| “Tôi sẽ đi xa tới cánh hoa quan sát của chúng ta với bạn,” anh ấy nói. “It makes an excellent place to fly from.” “Nó tạo ra một nơi tuyệt vời để bay đi.”

“Oh, thank you,” said Maya, “I can fly from anywhere.” “Ôi, cảm ơn bạn,” Maya nói, “tôi có thể bay từ bất kỳ đâu.”

“That's where you have the advantage over me,” replied Peter. “Đó là nơi bạn có lợi thế hơn tôi,” Peter đáp lại. “I have some difficulty in unfolding my lower wings.” He shook her hand and held the last curtain aside for her. |||||mở ra||cánh||||||||||||| |||||||||||||||||perdeyi||| “Tôi gặp một chút khó khăn trong việc mở rộng đôi cánh dưới.” Anh kéo tay cô và giữ tấm rèm cuối cùng sang một bên cho cô.

“Oh, the blue sky!” rejoiced Maya. “Good-by.”

“So long,” called Peter, remaining on the top petal to see Maya rise rapidly straight up to the sky in the golden sunlight and the clear, pure air of the morning. ||||ở lại||||cánh hoa|||||nhanh chóng|||||||||||||trong sạch|||| “Tạm biệt,” Peter gọi, vẫn ở trên cánh hoa để xem Maya nhanh chóng bay thẳng lên bầu trời trong ánh nắng vàng và không khí trong lành, tinh khiết của buổi sáng. With a sigh he returned, pensive, to his cool rose-dwelling, for though it was still early he was feeling rather warm. ||||trở về|suy tư|||||nhà||||||||||| |||||dalgın|||||gül evi||||||||||| Anh thở dài quay trở lại chỗ ở mát mẻ của mình trong hoa hồng, vì mặc dù vẫn còn sớm nhưng anh đã cảm thấy khá nóng. He sang his morning song to himself, and it hummed in the red sheen of the petals and the radiance of the spring day that slowly mounted and spread over the blossoming earth. |||||||||vang lên||||ánh sáng||||||ánh sáng|||||||lên||lan tỏa|||nở hoa| |||||||||||||parıltı|||||||||||||yükseldi|||||çiçek açan| Anh hát bài hát buổi sáng cho chính mình, và nó vang lên trong ánh đỏ của các cánh hoa và ánh sáng rực rỡ của ngày xuân từ từ vươn lên và lan tỏa trên mặt đất đang nở hoa.

fGold and green are field and tree, vàng|||||| Vàng và xanh lá là cánh đồng và cây,

Warm in summer's glow; |||parıltısı Ấm áp trong ánh nắng mùa hè; All is bright and fair to see ||||tươi đẹp|| Tất cả đều sáng sủa và đẹp đẽ để nhìn.

While the roses blow. |||nở Khi những bông hồng nở.

What or why the world may be Thế giới có thể là gì hoặc tại sao

Who can guess or know? Ai có thể đoán hoặc biết?

All my world is glad and free

While the roses blow.

Brief, they say, my time of glee; ||||||vui sướng Ngắn gọn, họ nói, thời gian tôi vui vẻ;

With the roses I go; Với những bông hoa hồng, tôi đi;

Yes, but life is good to me Vâng, nhưng cuộc sống đối xử tốt với tôi

While the roses blow. Khi những bông hồng nở.