×

LingQ'yu daha iyi hale getirmek için çerezleri kullanıyoruz. Siteyi ziyaret ederek, bunu kabul edersiniz: çerez politikası.

image

The Adventures of Maya the Bee by Waldemar Bonsels, CHAPTER IV. EFFIE AND BOBBIE

CHAPTER IV. EFFIE AND BOBBIE

When Maya awoke the next morning in the corolla of a blue canterbury bell, she heard a fine, faint rustling in the air and felt her blossom-bed quiver as from a tiny, furtive tap-tapping. Through the open corolla came a damp whiff of grass and earth, and the air was quite chill. In some apprehension, she took a little pollen from the yellow stamens, scrupulously performed her toilet, then, warily, picking her steps, ventured to the outer edge of the drooping blossom. It was raining! A fine cool rain was coming down with a light plash, covering everything all round with millions of bright silver pearls, which clung to the leaves and flowers, rolled down the green paths of the blades of grass, and refreshed the brown soil.

What a change in the world! It was the first time in the child-bee's young life that she had seen rain. It filled her with wonder; it delighted her. Yet she was a little troubled. She remembered Cassandra's warning never to fly abroad in the rain. It must be difficult, she realized, to move your wings when the drops beat them down. And the cold really hurt, and she missed the quiet golden sunshine that gladdened the earth and made it a place free from all care.

It seemed to be very early still. The animal life in the grass was just beginning. From the concealment of her lofty bluebell Maya commanded a splendid view of the social life coming awake beneath. Watching it she forgot, for the moment, her anxiety and mounting homesickness. It was too amusing for anything to be safe in a hiding-place, high up, and look down on the doings of the grass-dwellers below.

Slowly, however, her thoughts went back—back to the home she had left, to the bee-state, and to the protection of its close solidarity. There, on this rainy day, the bees would be sitting together, glad of the day of rest, doing a little construction here and there on the cells, or feeding the larvæ. Yet, on the whole, the hive was very quiet and Sunday-like when it rained. Only, sometimes messengers would fly out to see how the weather was and from what quarter the wind was blowing. The queen would go about her kingdom from story to story, testing things, bestowing a word of praise or blame, laying an egg here and there, and bringing happiness with her royal presence wherever she went. She might pat one of the younger bees on the head to show her approval of what it had already done, or she might ask it about its new experiences. How delighted a bee would be to catch a glance or receive a gracious word from the queen!

Oh, thought Maya, how happy it made you to be able to count yourself one in a community like that, to feel that everybody respected you, and you had the powerful protection of the state. Here, out in the world, lonely and exposed, she ran great risks of her life. She was cold, too. And supposing the rain were to keep up! What would she do, how could she find something to eat? There was scarcely any honey-juice in the canterbury bell, and the pollen would soon give out.

For the first time Maya realized how necessary the sunshine is for a life of vagabondage. Hardly anyone would set out on adventure, she thought, if it weren't for the sunshine. The very recollection of it was cheering, and she glowed with secret pride that she had had the daring to start life on her own hook. The number of things she had already seen and experienced! More, ever so much more, than the other bees were likely to know in a whole lifetime. Experience was the most precious thing in life, worth any sacrifice, she thought.

A troop of migrating ants were passing by, and singing as they marched through the cool forest of grass. They seemed to be in a hurry. Their crisp morning song, in rhythm with their march, touched the little bee's heart with melancholy. Few our days on earth shall be,

Fast the moments flit;

First-class robbers such as we

Do not care a bit!

They were extraordinarily well armed and looked saucy, bold and dangerous.

The song died away under the leaves of the coltsfoot. But some mischief seemed to have been done there. A rough, hoarse voice sounded, and the small leaves of a young dandelion were energetically thrust aside. Maya saw a corpulent blue beetle push its way out. It looked like a half-sphere of dark metal, shimmering with lights of blue and green and occasional black. It may have been two or even three times her size. Its hard sheath looked as though nothing could destroy it, and its deep voice positively frightened you.

The song of the soldiers, apparently, had roused him out of sleep. He was cross. His hair was still rumpled, and he rubbed the sleep out of his cunning little blue eyes.

“Make way, I'm coming. Make way.”

He seemed to think that people should step aside at the mere announcement of his approach.

“Thank the Lord I'm not in his way,” thought Maya, feeling very safe in her high, swaying nook of concealment. Nevertheless her heart went pit-a-pat, and she withdrew a little deeper into the flower-bell.

The beetle moved with a clumsy lurch through the wet grass, presenting a not exactly elegant appearance. Directly under Maya's blossom was a withered leaf. Here he stopped, shoved the leaf aside, and made a step backward. Maya saw a hole in the ground.

“Well,” she thought, all a-gog with curiosity, “the things there are in the world. I never thought of such a thing. Life's not long enough for all there is to see.” She kept very quiet. The only sound was the soft pelting of the rain. Then she heard the beetle calling down the hole:

“If you want to go hunting with me, you'll have to make up your mind to get right up. It's already bright daylight.” He was feeling so very superior for having waked up first that it was hard for him to be pleasant. A few moments passed before the answer came. Then Maya heard a thin, chirping voice rise out of the hole.

“For goodness' sake, do close the door up there. It's raining in.” The beetle obeyed. He stood in an expectant attitude, his head cocked a little to one side, and squinted through the crack.

“Please hurry,” he grumbled.

Maya was tense with eagerness to see what sort of a creature would come out of the hole. She crept so far out on the edge of the blossom that a drop of rain fell on her shoulder, and gave her a start. She wiped herself dry.

Below her the withered leaf heaved; a brown insect crept out, slowly. Maya thought it was the queerest specimen she had ever seen. It had a plump body, set on extremely thin, slow-moving legs, and a fearfully thick head, with little upright feelers. It looked flustered.

“Good morning, Effie dear.” The beetle went slim with politeness. He was all politeness, and his body seemed really slim. “How did you sleep? How did you sleep, my precious—my all?”

Effie took his hand rather stonily.

“It can't be, Bobbie,” she said. “I can't go with you. We're creating too much talk.” Poor Bobbie looked quite alarmed.

“I don't understand,” he stammered. “I don't understand.—Is our new-found happiness to be wrecked by such nonsense? Effie, think—think the thing over. What do you care what people say? You have your hole, you can creep into it whenever you like, and if you go down far enough, you won't hear a syllable.” Effie smiled a sad, superior smile.

“Bobbie, you don't understand. I have my own views in the matter.—Besides, there's something else. You have been exceedingly indelicate. You took advantage of my ignorance. You let me think you were a rose-beetle and yesterday the snail told me you are a tumble-bug. A considerable difference! He saw you engaged in—well, doing something I don't care to mention. I'm sure you will now admit that I must take back my word.” Bobbie was stunned. When he recovered from the shock he burst out angrily:

“No, I don't understand. I can't understand. I want to be loved for myself, and not for my business.”

“If only it weren't dung,” said Effie offishly, “anything but dung, I shouldn't be so particular.—And please remember, I'm a young widow who lost her husband only three days ago under the most tragic circumstances—he was gobbled up by the shrewmouse—and it isn't proper for me to be gadding about. A young widow should lead a life of complete retirement. So—good-by.”

Pop into her hole went Effie, as though a puff of wind had blown her away. Maya would never have thought it possible that anyone could dive into the ground as fast as that.

Effie was gone, and Bobbie stared in blank bewilderment down the empty dark opening, looking so utterly stupid that Maya had to laugh.

Finally he roused, and shook his small round head in angry distress. His feelers drooped dismally like two rain-soaked fans.

“People now-a-days no longer appreciate fineness of character and respectability,” he sighed. “Effie is heartless. I didn't dare admit it to myself, but she is, she's absolutely heartless. But even if she hasn't got the right feelings , she ought to have the good sense to be my wife.” Maya saw the tears come to his eyes, and her heart was seized with pity.

But the next instant Bobbie stirred. He wiped the tears away and crept cautiously behind a small mound of earth, which his friend had probably shoveled out of her dwelling. A little flesh-colored earthworm was coming along through the grass. It had the queerest way of propelling itself, by first making itself long and thin, then short and thick. Its cylinder of a body consisted of nothing but delicate rings that pushed and groped forward noiselessly.

Suddenly, startling Maya, Bobbie made one step out of his hiding-place, caught hold of the worm, bit it in two, and began calmly to eat the one half, heedless of its desperate wriggling or the wriggling of the other half in the grass. It was a tiny little worm.

“Patience,” said Bobbie, “it will soon be over.”

But while he chewed, his thoughts seemed to revert to Effie, his Effie, whom he had lost forever and aye, and great tears rolled down his cheeks.

Maya pitied him from the bottom of her heart.

“Dear me,” she thought, “there certainly is a lot of sadness in the world.”

At that moment she saw the half of the worm which Bobbie had set aside, making a hasty departure.

“Did you ever see the like!” she cried, surprised into such a loud tone that Bobbie looked around wondering where the sound had come from.

“Make way!” he called.

“But I'm not in your way,” said Maya. “Where are you then? You must be somewhere.”

“Up here. Up above you. In the bluebell.”

“I believe you, but I'm no grasshopper. I can't turn my head up far enough to see you. Why did you scream?”

“The half of the worm is running away.”

“Yes,” said Bobbie, looking after the retreating fraction, “the creatures are very lively.—I've lost my appetite.” With that he threw away the remnant which he was still holding in his hand, and this worm portion also retreated, in the other direction. Maya was completely puzzled. But Bobbie seemed to be familiar with this peculiarity of worms.

“Don't suppose that I always eat worms,” he remarked. “You see, you don't find roses everywhere.” “Tell the little one at least which way its other half ran,” cried Maya in great excitement.

Bobbie shook his head gravely.

“Those whom fate has rent asunder, let no man join together again,” he observed.—“Who are you?”

“Maya, of the nation of bees.”

“I'm glad to hear it. I have nothing against the bees.—Why are you sitting about? Bees don't usually sit about. Have you been sitting there long?”

“I slept here.”

“Indeed!” There was a note of suspicion in Bobbie's voice. “I hope you slept well, very well. Did you just wake up?”

“Yes,” said Maya, who had shrewdly guessed that Bobbie would not like her having overheard his conversation with Effie, the cricket, and did not want to hurt his feelings again.

Bobbie ran hither and thither trying to look up and see Maya.

“Wait,” he said. “If I raise myself on my hind legs and lean against that blade of grass I'll be able to see you, and you'll be able to look into my eyes. You want to, don't you?” “Why, I do indeed. I'd like to very much.” Bobbie found a suitable prop, the stem of a buttercup. The flower tipped a little to one side so that Maya could see him perfectly as he raised himself on his hind legs and looked up at her. She thought he had a nice, dear, friendly face—but not so very young any more and cheeks rather too plump. He bowed, setting the buttercup a-rocking, and introduced himself:

“Bobbie, of the family of rose-beetles.”

Maya had to laugh to herself. She knew very well he was not a rose-beetle; he was a dung-beetle. But she passed the matter over in silence, not caring to mortify him.

“Don't you mind the rain?” she asked. “Oh, no. I'm accustomed to the rain—from the roses, you know. It's usually raining there.” Maya thought to herself:

“After all I must punish him a little for his brazen lies. He's so frightfully vain.” “Bobbie,” she said with a sly smile, “what sort of a hole is that one there, under the leaf?”

Bobbie started.

“A hole? A hole, did you say? There are very many holes round here. It's probably just an ordinary hole. You have no idea how many holes there are in the ground.”

Bobbie had hardly uttered the last word when something dreadful happened. In his eagerness to appear indifferent he had lost his balance and toppled over. Maya heard a despairing shriek, and the next instant saw the beetle lying flat on his back in the grass, his arms and legs waving pitifully in the air.

“I'm done for,” he wailed, “I'm done for. I can't get back on my feet again. I'll never be able to get back on my feet again. I'll die. I'll die in this position. Have you ever heard of a worse fate!”

He carried on so that he did not hear Maya trying to comfort him. And he kept making efforts to touch the ground with his feet. But each time he'd painfully get hold of a bit of earth, it would give way, and he'd fall over again on his high half-sphere of a back. The case looked really desperate, and Maya was honestly concerned; he was already quite pale in the face and his cries were heart-rending.

“I can't stand it, I can't stand this position,” he yelled. “At least turn your head away. Don't torture a dying man with your inquisitive stares.—If only I could reach a blade of grass, or the stem of the buttercup. You can't hold on to the air. Nobody can do that. Nobody can hold on to the air.”

Maya's heart was quivering with pity. “Wait,” she cried, “I'll try to turn you over. If I try very hard I am bound to succeed. But Bobbie, Bobbie , dear man, don't yell like that. Listen to me. If I bend a blade of grass over and reach the tip of it to you, will you be able to use it and save yourself?”

Bobbie had no ears for her suggestion. Frightened out of his senses, he did nothing but kick and scream.

So little Maya, in spite of the rain, flew out of her cover over to a slim green blade of grass beside Bobbie, and clung to it near the tip. It bent under her weight and sank directly above Bobbie's wriggling limbs. Maya gave a little cry of delight.

“Catch hold of it,” she called.

Bobbie felt something tickle his face and quickly grabbed at it, first with one hand, then with the other, and finally with his legs, which had splendid sharp claws, two each. Bit by bit he drew himself along the blade until he reached the base, where it was thicker and stronger, and he was able to turn himself over on it.

He heaved a tremendous sigh of relief.

“Good God!” he exclaimed. “That was awful. But for my presence of mind I should have fallen a victim to your talkativeness.”

“Are you feeling better?” asked Maya.

Bobbie clutched his forehead.

“Thanks, thanks. When this dizziness passes, I'll tell you all about it.” But Maya never got the answer to her question. A field-sparrow came hopping through the grass in search of insects, and the little bee pressed herself close to the ground and kept very quiet until the bird had gone. When she looked around for Bobbie he had disappeared. So she too made off; for the rain had stopped and the day was clear and warm.

Learn languages from TV shows, movies, news, articles and more! Try LingQ for FREE

CHAPTER IV. EFFIE AND BOBBIE ||EFFIE|| BÖLÜM IV. EFFIE VE BOBBIE CHƯƠNG IV. EFFIE VÀ BOBBIE 第四章。艾菲和鲍比 第四章。艾菲和鮑比

When Maya awoke the next morning in the corolla of a blue canterbury bell, she heard a fine, faint rustling in the air and felt her blossom-bed quiver as from a tiny, furtive tap-tapping. ||||||||cánh hoa||||||||||nhẹ|tiếng xào xạc|||||||giường||rung||||||| ||||||||taç yaprakları|||||||||||||||||||||||||gizli||hafif vurma sesi Khi Maya tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau trong vành hoa của một chiếc chuông canterbury màu xanh, cô nghe thấy một tiếng xào xạc nhẹ nhàng trong không khí và cảm thấy giường hoa của mình rung rinh như bị một cái gõ nhỏ, lén lút. Through the open corolla came a damp whiff of grass and earth, and the air was quite chill. |||||||||||đất||||||lạnh Qua vành hoa mở, một hơi ẩm ướt từ cỏ và đất tràn vào, và không khí thì khá lạnh. In some apprehension, she took a little pollen from the yellow stamens, scrupulously performed her toilet, then, warily, picking her steps, ventured to the outer edge of the drooping blossom. ||sự lo lắng|||||phấn hoa|||||cẩn thận|thực hiện||||cẩn thận||||liều bước|||bên ngoài||||rủ xuống|hoa ||||||||||||titizlikle||||||||||||||||| Với một chút lo lắng, cô lấy một ít phấn hoa từ những nhị hoa vàng, cẩn thận thực hiện công việc vệ sinh của mình, sau đó, thận trọng, từng bước một, cô đã mạo hiểm ra đến mép ngoài của bông hoa đang cụp xuống. It was raining! Trời đang mưa! A fine cool rain was coming down with a light plash, covering everything all round with millions of bright silver pearls, which clung to the leaves and flowers, rolled down the green paths of the blades of grass, and refreshed the brown soil. ||||||||||tiếng lách tách|bao phủ|||||||||ngọc trai||bám|||||||||||||cỏ||cỏ||tươi mát|||đất Một cơn mưa nhẹ mát lạnh đang rơi xuống với những giọt nhỏ, bao phủ mọi thứ xung quanh bằng hàng triệu viên ngọc trai bạc lấp lánh, những viên ngọc này bám vào lá và hoa, lăn xuống những con đường xanh của những chiếc lá cỏ, và làm mới lại đất nâu.

What a change in the world! Thật là một sự thay đổi trong thế giới! It was the first time in the child-bee's young life that she had seen rain. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời non nớt của chú ong nhỏ mà nó nhìn thấy mưa. It filled her with wonder; it delighted her. Điều đó làm cho nó cảm thấy ngạc nhiên; nó thích thú. Yet she was a little troubled. Nhưng cô ấy cảm thấy hơi lo lắng. She remembered Cassandra's warning never to fly abroad in the rain. Cô nhớ lời cảnh báo của Cassandra rằng không bao giờ được bay ra nước ngoài trong mưa. It must be difficult, she realized, to move your wings when the drops beat them down. Cô nhận ra rằng sẽ rất khó để vỗ cánh khi những giọt mưa đập vào chúng. And the cold really hurt, and she missed the quiet golden sunshine that gladdened the earth and made it a place free from all care. |||||||||||||làm vui vẻ||||||||||| Và cái lạnh thực sự đau đớn, và cô ấy nhớ ánh nắng vàng yên tĩnh làm vui lòng đất đai và biến nó thành một nơi không còn lo âu.

It seemed to be very early still. Dường như vẫn còn rất sớm. The animal life in the grass was just beginning. Sự sống động vật trong cỏ vừa mới bắt đầu. From the concealment of her lofty bluebell Maya commanded a splendid view of the social life coming awake beneath. ||sự che khuất|||cao|chuông xanh||có||tuyệt vời||||||||dưới Từ sự che giấu của hoa chuông xanh cao lớn, Maya có thể quan sát một cách tuyệt đẹp cuộc sống xã hội đang dần thức dậy bên dưới. Watching it she forgot, for the moment, her anxiety and mounting homesickness. |||||||||||nỗi nhớ nhà |||||||||||memleket özlemi Nhìn vào đó, cô quên, trong giây lát, nỗi lo âu và nỗi nhớ nhà ngày càng tăng. It was too amusing for anything to be safe in a hiding-place, high up, and look down on the doings of the grass-dwellers below. ||||||||||||||||||||các hoạt động||||| |||eğlenceliydi|||||||||||||||||||||| Nó quá vui nhộn đến nỗi không có gì an toàn ở một nơi ẩn nấp, cao lên và nhìn xuống những việc làm của những cư dân trên cỏ bên dưới.

Slowly, however, her thoughts went back—back to the home she had left, to the bee-state, and to the protection of its close solidarity. ||||||||||||||||||||||||sự đoàn kết Từ từ, tuy nhiên, suy nghĩ của cô quay lại - quay về ngôi nhà mà cô đã rời bỏ, về tiểu bang ong, và về sự bảo vệ của sự đoàn kết chặt chẽ của nó. There, on this rainy day, the bees would be sitting together, glad of the day of rest, doing a little construction here and there on the cells, or feeding the larvæ. ||||||||||||||||||||xây dựng||||||||nuôi||ấu trùng Ở đó, trong ngày mưa này, những con ong sẽ ngồi lại với nhau, vui mừng với ngày nghỉ ngơi, làm một chút xây dựng ở đây và đó trên các tế bào, hoặc cho ấu trùng ăn. Yet, on the whole, the hive was very quiet and Sunday-like when it rained. ||||||||yên tĩnh|||||| Tuy nhiên, nhìn chung, tổ ong rất yên tĩnh và có vẻ như ngày Chủ nhật khi trời mưa. Only, sometimes messengers would fly out to see how the weather was and from what quarter the wind was blowing. ||sứ giả|||||||||||||hướng||||thổi Chỉ có điều, đôi khi những sứ giả sẽ bay ra để xem thời tiết như thế nào và từ hướng nào gió thổi tới. The queen would go about her kingdom from story to story, testing things, bestowing a word of praise or blame, laying an egg here and there, and bringing happiness with her royal presence wherever she went. |nữ hoàng||||||||||||ban tặng||||khen ngợi||sự trách móc|đẻ||||||||||||sự hiện diện||| |||||||||||||bahşetmek|||||||bırakarak||||||||||||||| Nữ hoàng sẽ đi khắp vương quốc của mình từ câu chuyện này sang câu chuyện khác, kiểm tra mọi thứ, ban một lời khen ngợi hoặc khiển trách, đẻ trứng ở đây và ở đó, và mang lại hạnh phúc với sự hiện diện của mình ở bất cứ đâu. She might pat one of the younger bees on the head to show her approval of what it had already done, or she might ask it about its new experiences. ||vỗ||||||||||||sự chấp thuận||||||||||||||| ||||||||||||||onayını göstermek||||||||||||||| Cô có thể vỗ nhẹ đầu một trong những con ong trẻ tuổi để thể hiện sự chấp thuận đối với những gì nó đã làm, hoặc cô có thể hỏi nó về những trải nghiệm mới của mình. How delighted a bee would be to catch a glance or receive a gracious word from the queen! |vui mừng||||||||cái nhìn||||tử tế|||| Một con ong sẽ vui mừng biết bao khi bắt gặp một ánh nhìn hoặc nhận được một lời nói dịu dàng từ nữ hoàng!

Oh, thought Maya, how happy it made you to be able to count yourself one in a community like that, to feel that everybody respected you, and you had the powerful protection of the state. ||||||||||||đếm|||||cộng đồng|||||||tôn trọng|||||||sự bảo vệ||| Ôi, Maya nghĩ, nó làm bạn hạnh phúc như thế nào khi có thể tự xem mình là một phần của cộng đồng như vậy, cảm thấy rằng mọi người đều tôn trọng bạn, và bạn có sự bảo vệ mạnh mẽ của nhà nước. Here, out in the world, lonely and exposed, she ran great risks of her life. Ở đây, ngoài thế giới, cô đơn và lộ liểu, cô đã đối mặt với những rủi ro lớn về mạng sống của mình. She was cold, too. Cô ấy cũng lạnh. And supposing the rain were to keep up! |Yağmurun devam ettiğini varsayalım!|||||| Và giả sử mưa cứ tiếp diễn! What would she do, how could she find something to eat? Cô ấy sẽ làm gì, làm sao cô ấy có thể tìm được cái gì để ăn? There was scarcely any honey-juice in the canterbury bell, and the pollen would soon give out. ||hầu như không||||||chuông Canterbury||||phấn hoa|||| Trong chuông Canterbury hầu như không có mật, và phấn hoa sẽ sớm hết.

For the first time Maya realized how necessary the sunshine is for a life of vagabondage. |||||||||||||||lang thang |||||||||||||||serserilik hayatı Lần đầu tiên Maya nhận ra ánh nắng mặt trời cần thiết như thế nào cho một cuộc sống lang thang. Hardly anyone would set out on adventure, she thought, if it weren't for the sunshine. Cô nghĩ rằng hầu như không ai sẽ bắt đầu cuộc phiêu lưu nếu không có ánh sáng mặt trời. The very recollection of it was cheering, and she glowed with secret pride that she had had the daring to start life on her own hook. ||kỷ niệm||||vui vẻ|||rạng rỡ|||niềm tự hào||||||dũng cảm||||||| |||||||||parladı|||||||||cesaret||||||| Chính việc nhớ lại nó đã mang lại niềm vui, và cô ấy rực rỡ với niềm tự hào bí mật rằng cô đã có sự dũng cảm để bắt đầu cuộc sống theo cách riêng của mình. The number of things she had already seen and experienced! Số lượng những điều cô ấy đã thấy và trải nghiệm! More, ever so much more, than the other bees were likely to know in a whole lifetime. Nhiều hơn, gấp rất nhiều lần, so với những con ong khác có thể biết trong suốt cuộc đời. Experience was the most precious thing in life, worth any sacrifice, she thought. Kinh nghiệm là điều quý giá nhất trong cuộc sống, xứng đáng với bất kỳ sự hy sinh nào, cô nghĩ.

A troop of migrating ants were passing by, and singing as they marched through the cool forest of grass. |||di cư|||||||||đi|||||| Một đoàn kiến di cư đang đi ngang qua và đang hát khi họ march qua khu rừng cỏ mát mẻ. They seemed to be in a hurry. Họ có vẻ đang vội vã. Their crisp morning song, in rhythm with their march, touched the little bee's heart with melancholy. Bài hát buổi sáng giòn giã của họ, hòa nhịp với bước chân march, đã chạm đến trái tim bé nhỏ của chú ong bằng nỗi buồn. Few our days on earth shall be, Số ngày ít ỏi của chúng ta trên trái đất sẽ là,

Fast the moments flit; |||trôi qua |||uçup gider Những khoảnh khắc trôi qua thật nhanh;

First-class robbers such as we Bọn cướp hạng nhất như chúng ta

Do not care a bit! Không quan tâm một chút nào!

They were extraordinarily well armed and looked saucy, bold and dangerous. |||||||ngổ ngáo||| Chúng được trang bị vô cùng tốt và trông tinh nghịch, táo bạo và nguy hiểm.

The song died away under the leaves of the coltsfoot. |||||||||bạc hà Bài hát lắng xuống dưới những chiếc lá của bồ công anh. But some mischief seemed to have been done there. Nhưng có vẻ như đã có điều gì đó xấu xảy ra ở đó. A rough, hoarse voice sounded, and the small leaves of a young dandelion were energetically thrust aside. |giọng|khàn||vang lên||||||||bồ công anh||mạnh mẽ|đẩy|sang một bên Một giọng nói khàn khàn, thô ráp vang lên, và những chiếc lá nhỏ của một cây bồ công anh non đã bị đẩy sang một bên một cách đầy năng lượng. Maya saw a corpulent blue beetle push its way out. |||mập mạp||bọ cánh cứng|đẩy||| Maya thấy một con bọ mập mạp màu xanh xô ra ngoài. It looked like a half-sphere of dark metal, shimmering with lights of blue and green and occasional black. |||||hình cầu||||lấp lánh||||||||thỉnh thoảng| Nó trông giống như một nửa hình cầu bằng kim loại tối, phát sáng với các ánh đèn xanh và xanh lá cùng với một số chỗ màu đen. It may have been two or even three times her size. Có thể nó lớn gấp hai hoặc ba lần kích thước của cô. Its hard sheath looked as though nothing could destroy it, and its deep voice positively frightened you. ||vỏ|||||||||||||| ||kılıfı|||||||||||||| Chiếc bao cứng cáp của nó trông như thể không có gì có thể tiêu diệt được nó, và giọng nói trầm ấm của nó thực sự khiến bạn sợ hãi.

The song of the soldiers, apparently, had roused him out of sleep. ||||lính|hình như||đánh thức|||| Bài hát của những người lính, rõ ràng, đã đánh thức anh ta ra khỏi giấc ngủ. He was cross. Anh ta cáu kỉnh. His hair was still rumpled, and he rubbed the sleep out of his cunning little blue eyes. ||||rối|||||||||||| Tóc của anh vẫn còn rối, và anh dụi đi giấc ngủ khỏi đôi mắt xanh nhỏ láu lỉnh của mình.

“Make way, I'm coming. Yol ver||| “Nhường đường, tôi đang đến. Make way.” Nhường đường.”

He seemed to think that people should step aside at the mere announcement of his approach. Anh ta có vẻ nghĩ rằng mọi người nên nhường đường chỉ với thông báo rằng anh ta đang đến gần.

“Thank the Lord I'm not in his way,” thought Maya, feeling very safe in her high, swaying nook of concealment. ||||||||||||||||lung lay|góc||nơi ẩn nấp |||||||||||||||||||gizlenme yeri “Tạ ơn Chúa là tôi không cản đường anh ta,” Maya nghĩ, cảm thấy rất an toàn ở chỗ ẩn náu cao và lung lay của mình. Nevertheless her heart went pit-a-pat, and she withdrew a little deeper into the flower-bell. Tuy nhiên, trái tim cô cảm thấy đập thình thịch, và cô đã rút lui sâu hơn một chút vào chuông hoa.

The beetle moved with a clumsy lurch through the wet grass, presenting a not exactly elegant appearance. |bọ cánh cứng||||vụng về|sự lảo đảo|||||tạo ra||||thanh lịch|vẻ ngoài Con bọ di chuyển một cách vụng về qua cỏ ướt, mang một dáng vẻ không thực sự thanh lịch. Directly under Maya's blossom was a withered leaf. ||||||héo| ||||||solmuş| Ngay dưới bông hoa của Maya là một chiếc lá héo. Here he stopped, shoved the leaf aside, and made a step backward. |||||||||||geri adım attı Ở đây anh dừng lại, đẩy chiếc lá sang một bên, và bước lùi lại. Maya saw a hole in the ground. Maya nhìn thấy một cái lỗ trên mặt đất.

“Well,” she thought, all a-gog with curiosity, “the things there are in the world. |||||háo hức||||||||| |||||merakla dolu||||||||| “Chà,” cô nghĩ, đầy curiosité, “những thứ ở đó trong thế giới này. I never thought of such a thing. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến một điều như vậy. Life's not long enough for all there is to see.” Cuộc sống không đủ dài cho tất cả những gì cần xem. She kept very quiet. Cô ấy giữ im lặng. The only sound was the soft pelting of the rain. ||||||rơi||| Âm thanh duy nhất là tiếng mưa rơi nhẹ nhàng. Then she heard the beetle calling down the hole: Sau đó cô ấy nghe thấy con bọ kêu gọi từ dưới hố:

“If you want to go hunting with me, you'll have to make up your mind to get right up. “Nếu bạn muốn đi săn với tôi, bạn sẽ phải quyết tâm đứng dậy.” It's already bright daylight.” He was feeling so very superior for having waked up first that it was hard for him to be pleasant. |||||||||vượt trội|||thức||||||||||| Bây giờ đã sáng rõ rồi.” Anh ấy cảm thấy rất tự phụ vì đã thức dậy trước nên thật khó để anh ấy dễ chịu. A few moments passed before the answer came. Vài khoảnh khắc trôi qua trước khi câu trả lời đến. Then Maya heard a thin, chirping voice rise out of the hole. Rồi Maya nghe thấy một giọng nói mảnh khảnh, líu ríu văng vẳng từ cái lỗ.

“For goodness' sake, do close the door up there. |trời ơi|lòng tốt|||||| “Làm ơn, hãy đóng cửa lại ở trên đó. It's raining in.” |mưa| The beetle obeyed. |bọ cánh cứng|vâng lời Con bọ tuân theo. He stood in an expectant attitude, his head cocked a little to one side, and squinted through the crack. ||||mong đợi|tư thế|||nghiêng|||||||nhìn chăm chú|||khe hở ||||beklenti dolu|||||||||||||| Anh ta đứng trong tư thế chờ đợi, đầu hơi nghiêng sang một bên, và nheo mắt qua vết nứt.

“Please hurry,” he grumbled. |vội||cằn nhằn “Làm ơn nhanh lên,” anh ta cằn nhằn.

Maya was tense with eagerness to see what sort of a creature would come out of the hole. ||căng thẳng||sự háo hức|||||||sinh vật|||||| Maya cảm thấy hồi hộp mong chờ xem sinh vật nào sẽ chui ra từ cái lỗ. She crept so far out on the edge of the blossom that a drop of rain fell on her shoulder, and gave her a start. |rón rén|||||||||cành hoa|||||||||||||| Cô tiến ra xa đến nỗi một giọt mưa rơi xuống vai cô và làm cô giật mình. She wiped herself dry. |Kurutmak|| Cô lau khô người.

Below her the withered leaf heaved; a brown insect crept out, slowly. |||héo||nhúc nhích||||bò|| Dưới chân cô, chiếc lá héo úa nhúc nhích; một con côn trùng màu nâu bò ra, chậm rãi. Maya thought it was the queerest specimen she had ever seen. |||||kỳ lạ nhất|mẫu vật|||| Maya nghĩ đó là mẫu vật kỳ lạ nhất mà cô từng thấy. It had a plump body, set on extremely thin, slow-moving legs, and a fearfully thick head, with little upright feelers. |||mập||||rất|mảnh||||||rất||đầu|||thẳng|râu Nó có một cơ thể mập mạp, gắn trên những cái chân cực kỳ mảnh khảnh, di chuyển chậm chạp, và một cái đầu dày đáng sợ, với những cái những cái râu thẳng nhỏ. It looked flustered. ||Telaşlı görünüyordu. Nó trông bối rối.

“Good morning, Effie dear.” The beetle went slim with politeness. |||||bọ cánh cứng||||lịch sự “Chào buổi sáng, Effie thân mến.” Con bọ trở nên lịch sự một cách mờ nhạt. He was all politeness, and his body seemed really slim. |||lịch sự|||||| Anh ta hoàn toàn lịch sự, và cơ thể của anh ta dường như thực sự mảnh mai. “How did you sleep? “Bạn đã ngủ như thế nào? How did you sleep, my precious—my all?” Bạn đã ngủ như thế nào, quý giá của tôi—tất cả của tôi?”

Effie took his hand rather stonily. |||||đá lạnh Effie nắm lấy tay anh một cách hơi lạnh lùng.

“It can't be, Bobbie,” she said. “Không thể như vậy được, Bobbie,” cô ấy nói. “I can't go with you. “Tôi không thể đi với bạn. We're creating too much talk.” Chúng ta đang tạo ra quá nhiều chuyện trò.” Poor Bobbie looked quite alarmed. |Bobbie||| Bobbie tội nghiệp trông có vẻ hoảng sợ.

“I don't understand,” he stammered. “Tôi không hiểu,” anh lắp bắp. “I don't understand.—Is our new-found happiness to be wrecked by such nonsense? ||||||||||phá hủy|||nonsense ||||||||||mahvolmak||| “Tôi không hiểu.—Liệu hạnh phúc mới tìm thấy của chúng ta có bị phá hủy bởi những điều nhảm nhí như vậy không? Effie, think—think the thing over. Effie, hãy suy nghĩ—suy nghĩ về điều đó. What do you care what people say? Bạn có quan tâm đến việc người khác nói gì không? You have your hole, you can creep into it whenever you like, and if you go down far enough, you won't hear a syllable.” |||||||||||||||||||||||hece Bạn có cái lỗ của mình, bạn có thể chui vào bất cứ lúc nào bạn thích, và nếu bạn đi xuống đủ sâu, bạn sẽ không nghe thấy một âm tiết nào. Effie smiled a sad, superior smile. Effie mỉm cười với một nụ cười buồn, kiêu ngạo.

“Bobbie, you don't understand. “Bobbie, bạn không hiểu. I have my own views in the matter.—Besides, there's something else. Tôi có quan điểm riêng về vấn đề này.—Hơn nữa, còn có một điều khác. You have been exceedingly indelicate. |||vô cùng|thô lỗ |||aşırı derecede|Çok nezaketsiz oldun. Bạn đã cực kỳ bất lịch sự. You took advantage of my ignorance. Bạn đã lợi dụng sự ngu dốt của tôi. You let me think you were a rose-beetle and yesterday the snail told me you are a tumble-bug. ||||||||bọ rùa||||sên||||||bọ cánh cứng| Bạn để cho tôi nghĩ bạn là một con bọ hồng và ngày hôm qua, ốc sên đã nói với tôi rằng bạn là một con bọ lăn. A considerable difference! Một sự khác biệt đáng kể! He saw you engaged in—well, doing something I don't care to mention. Anh ấy thấy bạn đang tham gia vào—ồ, làm một cái gì đó mà tôi không muốn nhắc đến. I'm sure you will now admit that I must take back my word.” Tôi chắc rằng bây giờ bạn sẽ thừa nhận rằng tôi phải rút lại lời nói của mình. Bobbie was stunned. |şok olmuştu| When he recovered from the shock he burst out angrily: ||hồi phục||||||| Khi anh ấy recover sau cú sốc, anh ấy đã bùng nổ một cách tức giận:

“No, I don't understand. “Không, tôi không hiểu. I can't understand. Tôi không thể hiểu. I want to be loved for myself, and not for my business.” Tôi muốn được yêu thương vì chính bản thân tôi, chứ không phải vì công việc của tôi.

“If only it weren't dung,” said Effie offishly, “anything but dung, I shouldn't be so particular.—And please remember, I'm a young widow who lost her husband only three days ago under the most tragic circumstances—he was gobbled up by the shrewmouse—and it isn't proper for me to be gadding about. ||||phân||||||phân|||||khó tính||||||trẻ|góa phụ||||||||||||bi thảm|hoàn cảnh|||gobbled||||chuột chù||||thích hợp|||||gadding| |||||||||||||||||||||||||||||||||||koşullar altında|||yutuldu|||||||||||||| “Giá mà nó không phải phân,” Effie nói với vẻ khó chịu, “cái gì cũng được, chỉ trừ phân, tôi sẽ không kén chọn đến vậy. - Và xin hãy nhớ rằng, tôi là một người góa phụ trẻ, vừa mới mất chồng chỉ ba ngày trước trong hoàn cảnh vô cùng bi thảm - anh ấy đã bị chuột shrew ăn đi - và thật không đúng đắn khi tôi đi lang thang. A young widow should lead a life of complete retirement. ||||sống|||||tĩnh lặng Một người góa phụ trẻ nên sống một cuộc đời hoàn toàn tách biệt. So—good-by.”

Pop into her hole went Effie, as though a puff of wind had blown her away. |||||||||luồng gió||||thổi|| |||||||||esintiyle|||||| Effie đã chui vào cái lỗ của cô ấy, như thể một luồng gió đã thổi cô đi. Maya would never have thought it possible that anyone could dive into the ground as fast as that. Maya chưa bao giờ nghĩ rằng có ai đó có thể lao xuống đất nhanh như vậy.

Effie was gone, and Bobbie stared in blank bewilderment down the empty dark opening, looking so utterly stupid that Maya had to laugh. |||||||boş boş|||||||||tamamen|||||| Effie đã biến mất, và Bobbie nhìn chằm chằm trong sự bối rối trống rỗng xuống cái lỗ tối tăm vắng vẻ, nhìn có vẻ ngu ngốc đến mức Maya phải cười.

Finally he roused, and shook his small round head in angry distress. Cuối cùng, anh ta tỉnh lại, và lắc đầu tròn nhỏ của mình trong sự lo lắng tức giận. His feelers drooped dismally like two rain-soaked fans. |||thảm hại||||ướt sũng|quạt Những chiếc râu của anh ta rũ xuống buồn bã như hai chiếc quạt ướt mưa.

“People now-a-days no longer appreciate fineness of character and respectability,” he sighed. |||||||sự tinh tế||tính cách||sự đáng kính|| “Người ta ngày nay không còn đánh giá cao sự tốt đẹp của tính cách và phẩm giá nữa,” anh ta thở dài. “Effie is heartless. ||vô tâm I didn't dare admit it to myself, but she is, she's absolutely heartless. Tôi không dám thừa nhận điều đó với chính mình, nhưng cô ấy là như vậy, cô ấy hoàn toàn vô tâm. But even if she hasn't got the right feelings , she ought to have the good sense to be my wife.” Nhưng ngay cả khi cô ấy không có cảm xúc đúng, cô ấy cũng nên có chút khôn ngoan để trở thành vợ tôi. Maya saw the tears come to his eyes, and her heart was seized with pity. ||||||||||||seized||thương hại Maya thấy nước mắt trào ra trong mắt anh, và trái tim cô ấy ngập tràn thương cảm.

But the next instant Bobbie stirred. Nhưng ngay lập tức, Bobbie đã cử động. He wiped the tears away and crept cautiously behind a small mound of earth, which his friend had probably shoveled out of her dwelling. |lau|||||lén|cẩn thận||||mound||||||||xới||||nhà |sildi|||||||||||||||||||||| Cậu lau nước mắt đi và rón rén lén lút phía sau một đống đất nhỏ, mà bạn của cậu có thể đã xúc ra từ nơi ở của cô ấy. A little flesh-colored earthworm was coming along through the grass. ||||sâu đất|||||| Một con giun đất có màu thịt nhỏ bé đang bò qua những ngọn cỏ. It had the queerest way of propelling itself, by first making itself long and thin, then short and thick. |||kỳ lạ nhất|||đẩy|||||||||||| Nó có một cách di chuyển kỳ lạ nhất, bằng cách đầu tiên là làm cho mình dài và mảnh, sau đó ngắn và dày. Its cylinder of a body consisted of nothing but delicate rings that pushed and groped forward noiselessly. |cylinder||||bao gồm||||mảnh dẻ|||||vươn||im lặng Xi lanh của cơ thể nó chỉ bao gồm những chiếc vòng mảnh mai đã đẩy và sờ soạng về phía trước một cách không gây tiếng động.

Suddenly, startling Maya, Bobbie made one step out of his hiding-place, caught hold of the worm, bit it in two, and began calmly to eat the one half, heedless of its desperate wriggling or the wriggling of the other half in the grass. |gây hoảng sợ|||||||||||||||sâu|||||||||||||không để ý|||tuyệt vọng|vùng vẫy|||quằn quại||||||| |ürkütücü şekilde||||||||||||||||||||||||||||||||kıvranma|||||||||| Đột nhiên, khiến Maya hoảng hốt, Bobbie bước ra khỏi chỗ ẩn nấp của mình, nắm lấy con sâu, cắn nó làm đôi, và bắt đầu ăn một nửa một cách bình tĩnh, không quan tâm đến sự vùng vẫy tuyệt vọng của nó hay sự vùng vẫy của nửa còn lại trong cỏ. It was a tiny little worm. Nó là một con sâu nhỏ bé.

“Patience,” said Bobbie, “it will soon be over.” Kiên nhẫn||||||| “Kiên nhẫn,” Bobbie nói, “mọi thứ sẽ sớm qua thôi.”

But while he chewed, his thoughts seemed to revert to Effie, his Effie, whom he had lost forever and aye, and great tears rolled down his cheeks. ||||||||trở lại||Effie|||||||||mãi mãi||||||| |||||||||||||||||||daima||||||| Nhưng trong khi anh nhai, những suy nghĩ của anh dường như quay lại với Effie, Effie của anh, người mà anh đã mất mãi mãi và những giọt nước mắt lớn đã lăn xuống má anh.

Maya pitied him from the bottom of her heart. |thương xót||||||| Maya thương hại anh ta từ đáy lòng.

“Dear me,” she thought, “there certainly is a lot of sadness in the world.” |||||chắc chắn|||||nỗi buồn||| “Ôi chao,” cô ấy nghĩ, “chắc chắn có rất nhiều nỗi buồn trong thế giới này.”

At that moment she saw the half of the worm which Bobbie had set aside, making a hasty departure. |||||||||sâu|||||||||ra đi |||||||||||||||||aceleci| Vào thời điểm đó, cô ấy thấy nửa con sâu mà Bobbie đã để sang một bên, đang vội vã rời đi.

“Did you ever see the like!” she cried, surprised into such a loud tone that Bobbie looked around wondering where the sound had come from. ||||||||||||||||||tò mò|||||| “Bạn có bao giờ thấy cái giống như vậy không!” cô ấy kêu lên, ngạc nhiên đến nỗi giọng nói của cô ấy lớn đến mức Bobbie nhìn xung quanh tự hỏi âm thanh đến từ đâu.

“Make way!” he called. “Làm ơn dẹp đường!” anh ấy gọi.

“But I'm not in your way,” said Maya. “Nhưng tôi không chặn đường của bạn,” Maya nói. “Where are you then? “Bạn đang ở đâu vậy? You must be somewhere.” Bạn chắc chắn đang ở đâu đó.”

“Up here. “Ở trên này. Up above you. Ở trên cao bạn. In the bluebell.” ||chuông xanh Trong hoa chuông xanh.

“I believe you, but I'm no grasshopper. ||||||côn trùng nhảy ||||||çekirge değilim Tôi tin bạn, nhưng tôi không phải cào cào. I can't turn my head up far enough to see you. Tôi không thể ngẩng đầu lên đủ cao để nhìn thấy bạn. Why did you scream?” Tại sao bạn lại hét lên?

“The half of the worm is running away.” ||||solucan||| Nửa con sâu đang chạy trốn.

“Yes,” said Bobbie, looking after the retreating fraction, “the creatures are very lively.—I've lost my appetite.” With that he threw away the remnant which he was still holding in his hand, and this worm portion also retreated, in the other direction. ||||||rút lui|phân số||sinh vật|||sống động||||thèm ăn|||||||mảnh còn lại||||||||||||phần||rút lui||||hướng ||||||geri çekilen|||||||||||||||||||||||||||||||geri çekildi|||| “Có,” Bobbie nói, nhìn theo phần còn lại đang rút lui, “những sinh vật này rất sinh động.—Tôi đã mất cảm giác thèm ăn.” Nói rồi, anh vứt bỏ mảnh vụn mà anh vẫn đang cầm trong tay, và phần giòi này cũng lùi lại theo hướng khác. Maya was completely puzzled. |||Maya tamamen şaşkındı. Maya hoàn toàn bối rối. But Bobbie seemed to be familiar with this peculiarity of worms. ||||||||đặc điểm|| Nhưng Bobbie dường như đã quen thuộc với đặc điểm kỳ lạ này của giòi.

“Don't suppose that I always eat worms,” he remarked. ||||||solucanlar|| “Đừng cho rằng tôi luôn ăn sâu,” anh ta nhận xét. “You see, you don't find roses everywhere.” “Bạn xem, bạn không tìm thấy hoa hồng ở mọi nơi.” “Tell the little one at least which way its other half ran,” cried Maya in great excitement. “Hãy nói cho đứa bé ít nhất biết nửa kia của nó chạy theo hướng nào,” Maya la lên trong sự phấn khích lớn.

Bobbie shook his head gravely. ||||nghiêm trọng Bobbie lắc đầu một cách nghiêm trọng.

“Those whom fate has rent asunder, let no man join together again,” he observed.—“Who are you?” |ai|số phận|||ra xa||||||||||| ||kader|||ayırmak||||||||||| “Những người mà số phận đã chia cắt, thì không ai có thể nối lại được,” anh ta nói. - “Bạn là ai?”

“Maya, of the nation of bees.” “Maya, của dân tộc ong.”

“I'm glad to hear it. I have nothing against the bees.—Why are you sitting about? Tôi không có gì chống lại những con ong. — Tại sao bạn lại ngồi ở đó? Bees don't usually sit about. Ong thường không ngồi một chỗ. Have you been sitting there long?” Bạn ngồi đó lâu chưa?

“I slept here.”

“Indeed!” There was a note of suspicion in Bobbie's voice. ||||||||Bobbie| “Quả thật!” Có một chút nghi ngờ trong giọng nói của Bobbie. “I hope you slept well, very well. “Tôi hy vọng bạn đã ngủ ngon, rất ngon. Did you just wake up?” Bạn vừa mới tỉnh dậy sao?”

“Yes,” said Maya, who had shrewdly guessed that Bobbie would not like her having overheard his conversation with Effie, the cricket, and did not want to hurt his feelings again. ||||||đoán|||sẽ|||||nghe lén||||||con dế||||||||| ||||||||||||||kulak misafiri olmak||||||cırcır böceği||||||||| “Vâng,” Maya nói, người đã khéo léo đoán rằng Bobbie sẽ không thích việc cô nghe lén cuộc trò chuyện của anh với Effie, con dế, và không muốn làm tổn thương cảm xúc của anh lần nữa.

Bobbie ran hither and thither trying to look up and see Maya. ||đến đây||đi tới đó||||||| ||oraya buraya||oraya buraya||||||| Bobbie chạy tới chạy lui cố gắng nhìn lên và thấy Maya.

“Wait,” he said. “Chờ đã,” anh nói. “If I raise myself on my hind legs and lean against that blade of grass I'll be able to see you, and you'll be able to look into my eyes. “Nếu tôi đứng bằng hai chân sau và dựa vào cái cỏ đó, tôi sẽ có thể nhìn thấy bạn, và bạn sẽ có thể nhìn vào mắt tôi.” You want to, don't you?” Bạn muốn điều đó, phải không?” “Why, I do indeed. “Tôi thật sự muốn. I'd like to very much.” Bobbie found a suitable prop, the stem of a buttercup. |||||||||hoa vàng |||||||||düğün çiçeği Bobbie đã tìm thấy một đạo cụ phù hợp, thân cây của một hoa cúc vàng. The flower tipped a little to one side so that Maya could see him perfectly as he raised himself on his hind legs and looked up at her. ||nghiêng||||||||||||hoàn hảo|||||||sau|||||| |||||||||||||||||||||arka ayaklar|||||| Hoa cúc hơi nghiêng sang một bên để Maya có thể nhìn thấy anh ta một cách hoàn hảo khi anh ta đứng thẳng trên hai chân sau và ngẩng đầu nhìn cô. She thought he had a nice, dear, friendly face—but not so very young any more and cheeks rather too plump. Cô nghĩ rằng anh ta có một gương mặt đáng yêu, thân thiện - nhưng không còn quá trẻ nữa và hai má thì hơi phúng phính. He bowed, setting the buttercup a-rocking, and introduced himself: |cúi đầu|||hoa vàng||lắc||giới thiệu| Anh cúi chào, làm cho đóa hoa bơ rung rinh, và giới thiệu bản thân:

“Bobbie, of the family of rose-beetles.” “Bobbie, thuộc gia đình bọ cánh cứng hoa hồng.”

Maya had to laugh to herself. Maya phải bật cười một mình. She knew very well he was not a rose-beetle; he was a dung-beetle. Cô biết rất rõ anh không phải là một con bọ hồng; anh là một con bọ phân. But she passed the matter over in silence, not caring to mortify him. |||||||||||làm tổn thương| |||||||||||utandırmak| Nhưng cô đã im lặng về vấn đề này, không muốn làm tổn thương anh.

“Don't you mind the rain?” she asked. ||phiền|||| “Bạn không ngại mưa à?” cô hỏi. “Oh, no. I'm accustomed to the rain—from the roses, you know. |alışkınım|||||||| Tôi đã quen với mưa - từ những bông hồng, bạn biết đấy. It's usually raining there.” Ở đó thường mưa. Maya thought to herself: Maya tự nhủ:

“After all I must punish him a little for his brazen lies. ||||||||||tráo trở| ||||||||||küstahtça| ||||||||||厚かましい| “Rốt cuộc tôi cũng phải trừng phạt anh ta một chút vì những lời nói dối trơ trẽn của anh ta.” He's so frightfully vain.” ||rất| ||aşırı derecede|kibirli “Anh ta thật sự kiêu ngạo một cách đáng sợ.” “Bobbie,” she said with a sly smile, “what sort of a hole is that one there, under the leaf?” |||||狡猾な||||||||||||| “Bobbie,” cô ấy nói với một nụ cười gian xảo, “cái lỗ đó ở đâu dưới lá vậy?”

Bobbie started.

“A hole? A hole, did you say? Một cái lỗ, bạn đã nói à? There are very many holes round here. Có rất nhiều cái lỗ ở xung quanh đây. It's probably just an ordinary hole. Có lẽ chỉ là một cái lỗ bình thường thôi. You have no idea how many holes there are in the ground.” Bạn không có ý tưởng bao nhiêu lỗ có trong mặt đất.

Bobbie had hardly uttered the last word when something dreadful happened. Bobbie vừa mới thốt ra từ cuối cùng khi một điều khủng khiếp xảy ra. In his eagerness to appear indifferent he had lost his balance and toppled over. ||sự háo hức||tỏ ra|thờ ơ|||||thăng bằng||ngã| ||Heves||||||||||| ||||||||||||倒れた| Trong sự nóng vội của mình để tỏ ra thờ ơ, anh đã đánh mất thăng bằng và ngã xuống. Maya heard a despairing shriek, and the next instant saw the beetle lying flat on his back in the grass, his arms and legs waving pitifully in the air. |||tuyệt vọng|||||khoảnh khắc|||bọ cánh cứng|nằm|phẳng||||||||||||thảm hại||| |||umutsuzluk dolu|çığlık||||||||||||||||||||çırpınmakta|acınası bir şekilde||| Maya nghe thấy một tiếng thét tuyệt vọng, và ngay tức khắc thấy con bọ nằm ngửa trên mặt cỏ, tay và chân vẫy vùng một cách thảm hại trong không khí.

“I'm done for,” he wailed, “I'm done for. Mahvoldum||||ağladı||| Tôi xong rồi,” nó kêu lên, “Tôi xong rồi. I can't get back on my feet again. Tôi không thể đứng dậy được nữa. I'll never be able to get back on my feet again. Tôi sẽ không bao giờ có thể đứng dậy được nữa. I'll die. Tôi sẽ chết. I'll die in this position. Tôi sẽ chết trong tình trạng này. Have you ever heard of a worse fate!” |||nghe||||số phận Bạn đã từng nghe đến một số phận tồi tệ hơn chưa!

He carried on so that he did not hear Maya trying to comfort him. Anh ta vẫn tiếp tục như vậy đến nỗi không nghe thấy Maya đang cố gắng an ủi mình. And he kept making efforts to touch the ground with his feet. Và anh ta vẫn nỗ lực để chạm đất bằng chân. But each time he'd painfully get hold of a bit of earth, it would give way, and he'd fall over again on his high half-sphere of a back. ||||đau đớn|||||||||||||||||||||sống lưng||| Nhưng mỗi lần anh ấy đau đớn nắm lấy một mảnh đất, nó lại sụp xuống, và anh ấy lại ngã trở lại trên cái lưng cao hình bán cầu của mình. The case looked really desperate, and Maya was honestly concerned; he was already quite pale in the face and his cries were heart-rending. ||||tuyệt vọng||||thật sự|lo lắng|||||pale|||||||||thảm thương Trường hợp trông thực sự tuyệt vọng, và Maya thực sự lo lắng; anh ta đã khá tái nhợt trên khuôn mặt và những tiếng kêu của anh ta thật xé lòng.

“I can't stand it, I can't stand this position,” he yelled. “Tôi không thể chịu đựng được, tôi không thể chịu đựng được cái vị trí này,” anh ta la lên. “At least turn your head away. “Ít nhất hãy quay đầu đi. Don't torture a dying man with your inquisitive stares.—If only I could reach a blade of grass, or the stem of the buttercup. |tra tấn||sắp chết|||||ánh nhìn|||||||lưỡi|||||cuống|||hoa vàng |||||||meraklı|dikkatli bakışlar|||||||çimen yaprağı|||||||| |||||||好奇心旺盛な|視線||||||||||||||| Đừng tra tấn một người sắp chết bằng ánh mắt tò mò của bạn.—Giá mà tôi có thể với tới một nhánh cỏ, hoặc cuống của hoa bướm. You can't hold on to the air. Bạn không thể nắm giữ không khí. Nobody can do that. Nobody can hold on to the air.” Không ai có thể giữ không khí lại.

Maya's heart was quivering with pity. |||rung động||thương hại |||titremek|| Trái tim của Maya rung lên vì thương cảm. “Wait,” she cried, “I'll try to turn you over. “Chờ đã,” cô kêu lên, “Tôi sẽ cố gắng lật bạn lại. If I try very hard I am bound to succeed. |||||||mecbur|| Nếu tôi cố gắng rất nhiều, chắc chắn tôi sẽ thành công. But Bobbie, Bobbie , dear man, don't yell like that. Nhưng Bobbie, Bobbie, người bạn thân mến, đừng hét lên như vậy. Listen to me. Hãy lắng nghe tôi. If I bend a blade of grass over and reach the tip of it to you, will you be able to use it and save yourself?” Nếu tôi bẻ một lá cỏ và đưa đầu nó đến cho bạn, bạn có thể sử dụng nó và cứu lấy mình không?

Bobbie had no ears for her suggestion. Bobbie không quan tâm đến gợi ý của cô ấy. Frightened out of his senses, he did nothing but kick and scream. ||||tinh thần||||||| Bị dọa cho mất hết bình tĩnh, anh ta chỉ biết đá và la hét.

So little Maya, in spite of the rain, flew out of her cover over to a slim green blade of grass beside Bobbie, and clung to it near the tip. ||||||||||||||||mảnh||lá||||||||||| |||||||||||||||||||||||||||||uç kısmı Maya bé nhỏ, mặc dù trời mưa, đã bay ra khỏi chỗ trú ẩn của mình đến một chiếc lá cỏ xanh mảnh bên cạnh Bobbie và bám vào gần mũi lá. It bent under her weight and sank directly above Bobbie's wriggling limbs. |||||||||||uzuvlar Nó cong xuống dưới trọng lượng của cô và chìm xuống ngay trên những cái chân đang quẫy của Bobbie. Maya gave a little cry of delight. Maya phát ra một tiếng kêu khẽ đầy thích thú.

“Catch hold of it,” she called. “Nắm lấy nó,” cô ấy gọi.

Bobbie felt something tickle his face and quickly grabbed at it, first with one hand, then with the other, and finally with his legs, which had splendid sharp claws, two each. ||||||||||||||||||||||||||||móng vuốt|| |||gıdıklamak|||||||||||||||||||||||||pençeler|| Bobbie cảm thấy cái gì đó cù lét mặt mình và nhanh chóng bắt lấy nó, đầu tiên bằng một tay, sau đó bằng tay kia, và cuối cùng bằng chân của mình, mà có những móng vuốt sắc bén tuyệt vời, hai cái ở mỗi bên. Bit by bit he drew himself along the blade until he reached the base, where it was thicker and stronger, and he was able to turn himself over on it. |||||||||||||||||dày|||||||||||| Từng chút một, anh kéo mình dọc theo lưỡi cho đến khi anh đến gốc, nơi nó dày hơn và mạnh hơn, và anh có thể lật mình lên trên đó.

He heaved a tremendous sigh of relief. ||||iç çekiş||rahatlama |大きく息を吐いた||||| Anh ấy thở phào một cách lớn lao.

“Good God!” he exclaimed. |||"Hay Allah!" diye bağırdı. “Lạy Chúa!” anh ấy kêu lên. “That was awful. “Thật là khủng khiếp.” But for my presence of mind I should have fallen a victim to your talkativeness.” |||||||||||nạn nhân|||sự nói nhiều ||||||||||||||gevezelik Nhưng nếu không có sự bình tĩnh của tôi, tôi chắc chắn đã trở thành nạn nhân của sự nói nhiều của bạn.

“Are you feeling better?” asked Maya. “Bạn có cảm thấy tốt hơn không?” Maya hỏi.

Bobbie clutched his forehead. |Bobbie alnını tuttu.|| Bobbie nắm chặt trán mình.

“Thanks, thanks. When this dizziness passes, I'll tell you all about it.” ||chóng mặt|qua|||||| Khi cơn hoa mắt này qua đi, tôi sẽ kể cho bạn nghe tất cả về nó. But Maya never got the answer to her question. Nhưng Maya không bao giờ nhận được câu trả lời cho câu hỏi của mình. A field-sparrow came hopping through the grass in search of insects, and the little bee pressed herself close to the ground and kept very quiet until the bird had gone. |chim sẻ|chim sẻ||nhảy|||||||côn trùng|||||ép|||||||||||||| Một chú chim sẻ đang nhảy nhót qua bãi cỏ để tìm kiếm côn trùng, và chú ong nhỏ đã tựa mình sát xuống đất và giữ im lặng cho đến khi con chim đi khỏi. When she looked around for Bobbie he had disappeared. Khi cô ấy nhìn quanh để tìm Bobbie thì anh ta đã biến mất. So she too made off; for the rain had stopped and the day was clear and warm. Vì vậy cô ấy cũng đã đi; vì mưa đã ngừng và ngày hôm đó thì trong trẻo và ấm áp.